Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)

/

Chương 8: Đoạn phim đứt quãng

Chương 8: Đoạn phim đứt quãng

Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)

40 Cảnh Cáo

5.054 chữ

16-05-2024

Khương Thu Tự rất muốn đánh anh một trận, đột nhiên cô cảm thấy em trai mình cũng không đến nỗi nào: “Tôi tự đi một mình thì hơn.”

“Đừng, đi cùng đi.” Phương Diểu chạy theo.

Gần công ty có một quán bar, chỉ cần đi bộ vài phút là tới, quán không lớn, cũng không có nhiều khách, bên trong phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Khương Thu Tự thấy Phương Diểu ngơ ngác nhìn menu, nhưng không chủ động giới thiệu cho anh mà chỉ ở một bên xem kịch vui.

Phương Diểu cũng không hỏi nhiều, đánh ra một quân bài mình cảm thấy an toàn nhất, anh nói với người pha chế: “Cho tôi một ly giống cô ấy.”

“Anh chắc chứ?” Khương Thu Tự nở một nụ cười hàm ý sâu xa.

Bị cô hỏi như vậy Phương Diểu lại có phần chột dạ, nhưng anh vẫn không chịu thua: “Chắc chắn!”

Ly cocktail có tên “Sao Băng” này rất đẹp, như thể một ngôi sao băng rơi xuống rồi được chứa đựng trong một chiếc cốc nhỏ, khiến Phương Diểu không nhịn được ngắm nghía một hồi trước khi thử nhấp một ngụm.

Phương Diểu cảm thấy rượu vừa vào miệng đã biến thành một quả cầu lửa, thực sự giống như một ngôi sao băng rơi xuyên qua cổ họng, muốn đâm thủng dạ dày của anh, cảm giác nóng rát mãnh liệt khiến anh tưởng như mình có thể phun ra lửa.

Một ngụm rượu suýt nữa đã khiến Phương Diểu rơi nước mắt, quay đầu lại, anh phát hiện Khương Thu Tự vẫn hết sức thản nhiên, cô đã uống được nửa ly, giờ đang nhìn anh như xem kịch vui: “Thế nào?”

“…” Phương Diểu đang nghiêm túc suy nghĩ nên giữ thể diện hay giữ mạng, chỉ sợ miệng mình đủ cứng nhưng mạng không đủ cứng thôi.

Không ngờ Khương Thu Tự không nhắc mãi chuyện này, cô đột nhiên lại hỏi: “Anh thấy triển vọng của ngành công nghiệp game này thế nào?”

Uống rượu tất nhiên vì có tâm sự, hai người vẫn chưa thân đến mức có thể nói chuyện riêng tư với nhau, thế nên chủ đề hiện tại vẫn nằm trong dự đoán của Phương Diểu.

Vì mâu thuẫn gia đình mà mất tự tin à? Phương Diểu không rõ, nhưng có một điều anh có thể chắc chắn: “Game là nghệ thuật, là cuộc sống!”

Khương Thu Tự nghe xong cũng rất phấn khích: “Đúng vậy, nói quá hay rồi, cạn ly!”

Phương Diểu nhìn chiếc cốc trước mặt: “Hay là... cô cứ cạn đi, tôi tùy ý?”

“Được!” Khương Thu Tự nhịn cười liếc anh, tự mình cạn ly.

Cái liếc mắt này khiến Phương Diểu có cảm giác bị nhìn thấu, dường như còn cảm nhận được một chút khinh thường khiến anh không thể chịu đựng được!

“Ực ực...” Phương Diểu lập tức cầm cốc lên uống cạn.

Nửa giờ sau, Phương Diểu như một con lười ôm chặt thân cây bên đường không chịu buông.

Khương Thu Tự thấy rất buồn cười, cô nói: “Cần tôi đưa về không?”

“Không cần!” Phương Diểu kiên quyết từ chối.

“Vậy sao anh không về đi?” Khương Thu Tự hỏi.

Phương Diểu nhìn xung quanh: “Tôi đang đi mà, không thì sao xung quanh lại chao đảo như vậy.”

“…” Khương Thu Tự cũng cạn lời, vừa buồn cười vừa bất lực.

...

Phương Diểu bị tiếng chuông báo thức đánh thức, sau khi tỉnh dậy anh không bị đau đầu nứt óc sau khi say rượu, dạ dày cũng không khó chịu như trời long đất lở, độ tỉnh táo của não không khác gì lúc tỉnh dậy ngày thường.

Chiếc giường quen thuộc, quần áo mặc trên người vẫn còn nguyên vẹn, Phương Diểu vô thức sờ thắt lưng, vẫn còn, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi muốn nhớ lại nhiều chi tiết hơn thì lại chỉ thấy một khoảng trống, Phương Diểu cảm thấy mặt hơi nóng, mới một ly mà đã mất trí nhớ à? Mình yếu đuối đến vậy sao?

Đến công ty đúng giờ, gặp Khương Thu Tự ở hành lang, Phương Diểu do dự mãi nhưng vẫn hỏi: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Không nhớ à?” Khương Thu Tự cười giễu.

“Cái đó... trí nhớ tôi hơi mơ hồ.” Khí thế của Phương Diểu không yếu hẳn đi, thực tế thì trí nhớ của anh giống như màn hình tivi nhiễu thông tin, mơ hồ còn là nói giảm nói tránh rồi.

“Thôi đừng nhớ lại thì hơn.” Khương Thu Tự nói, nhớ lại cảnh tượng tối qua là tâm trạng cô lại có vẻ rất tốt, nhưng cô không muốn nói cho Phương Diểu biết, “Tôi còn có chút việc, đi trước đây.”

Con người chính là như vậy, càng không biết thì càng tò mò, Phương Diểu ủ rũ đi vào văn phòng, hoàn toàn quên mất trò chơi khăm của nhóm dự án, vừa vào cửa đã trượt chân ngã xoạch một cái, khiến mọi người cười ồ lên.

Đúng là anh có chút xui xẻo, nhưng chỉ giới hạn trong thời gian ngoài giờ làm việc, khi tập trung vào công việc, dưới sự dẫn dắt của Phương Diểu, tiến độ game “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” tiến triển rất nhanh.

Bản thân nó là một trò chơi dung lượng nhỏ, trình độ công nghệ hiện nay càng giúp đơn giản hóa độ khó của việc lập mô hình và lập trình, chưa đầy nửa tháng bản demo đã được đưa ra.

Bản demo chỉ có ba màn chơi, nhưng đủ để thể hiện cách vận hành, tính sáng tạo và lối chơi của trò chơi này, đương nhiên Phương Diểu không để ai giành suất trải nghiệm trò chơi đầu tiên.

Phương Diểu đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, trong thời đại của trò chơi điện tử, trò chơi trên máy tính, máy chơi game cầm tay và điện thoại di động, đã có vô số người mong đợi có thể vượt qua trải nghiệm thị giác, thông qua não bộ để bước vào thế giới ảo thực sự, giờ đây nhìn vào thiết bị có phần giống với mũ bảo hiểm xe đạp trong tay, nhịp tim của anh chẳng mấy chốc đã vượt quá một trăm.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!